#01: Hành trình chân nguyên
Khi bạn để trái tim lên tiếng, thanh âm của cuộc đời mà bạn muốn sống sẽ thầm thì bên tai. Tôi nghe thấy thanh âm của chính mình: The quite life - slow. deep. whole.
Tôi đã nghĩ mãi mình sẽ viết gì để chính thức ghi nhận sự nghiêm túc của mình với sự nghiệp viết lách - với một nhận diện “tác giả”. Phải thú thực rằng, tôi cảm thấy áp lực và lo sợ - chính xác như cảm giác khi tôi viết quyển sách đầu tay của mình: áp lực phải thể hiện tốt và lo sợ không được đón nhận.
Nhưng cũng như mọi lần, tôi chọn bắt đầu ngay từ chính cảm nghiệm này, và chia sẻ với bạn lý do vì sao tôi đưa ra lựa chọn cho chính mình.
Cả tháng nay, tôi ở trong thế giới riêng của mình, trong trạng thái suy ngẫm và nhìn lại cuộc đời mình. Tôi cho rằng đây chính là dấu hiệu tôi đã sẵn sàng khép lại một chương sách và lờ mờ hé mở chương sách tiếp theo của cuộc đời mơ ước mà tôi vẫn miệt mài xây dựng mỗi ngày.
Những ký ức cũ, những câu chuyện xưa, tôi ngỡ mình đã quên chợt hiện về. Như thầm thì với tôi những câu chuyện, mà lần này, tôi đã không còn là nhân vật ở trong câu chuyện ấy mà trở thành người kể chuyện - bao dung chứa đựng tất cả và diềm tĩnh để cho những thông điệp cần được thốt lên sẽ được lên tiếng. Tôi chọn chúng, chọn quá khứ không xinh đẹp nhưng đã làm nên tôi của ngày hôm nay. Tôi để chúng là một phần của mình, như một báu vật mà tôi sẽ luôn ngắm nghía để hiểu thêm mỗi ngày.
Tôi suy nghĩ về chính bản thân mình. Soi chiếu mình như nhìn lại một nhân vật chính trong một câu chuyện kể: từ ngày cô bé được sinh ra, lớn lên, trở thành người phụ nữ của bây giờ, cách cô đã đi qua son trẻ, cách cô nhìn nhận về bản thân và về cuộc đời, cách cô luôn hướng tới những điều mình tin và chọn. Có những thứ thuộc về bản chất mà dù có cố gắng khiên cưỡng mình thay đổi, cô cũng chẳng thể khác đi. Nên cô học được cách hạnh phúc với xác thịt của chính mình - happy with my own skin. Có những thứ cô được ban tặng nhưng dần trở thành một lớp vỏ cứng ngắc, bảo bọc quá cẩn trọng khiến cô chẳng thể lớn lên. Nên cô chọn và dần học được cách lột bỏ. Để giờ đây, cô có thể nhìn thấy mình như một sinh vật độc lập, trần trụi, nhưng tinh khôi và ấm nóng. Cô là một trang giấy trắng, sẵn sàng đón nhận mọi điều mà cuộc đời mang đến, điềm nhiên ghi chép và lưu lại.
Tôi suy nghĩ về gia đình, về những mối quan hệ, về các con và cách tôi làm mẹ của chúng. Có những thứ tôi muốn mình tốt hơn những hình ảnh lý tưởng ấy vẫn lạnh lùng, chỉ là một bức tranh kiều diễm không có thật . Nên tôi chọn mình của hiện tại, không hoàn hảo, nhưng ấp ôm những hy vọng về việc “trưởng thành” cùng nhau và trân trọng những phút giây giúp chúng tôi chạm đến đáy sâu của tâm hồn. Tôi chọn ưu tiên cho mình: là gia đình này, là người đàn ông này, là những đứa trẻ này, là những người lớn tuổi này, mà cuộc đời kỳ diệu đã đưa lối và gắn kết chúng tôi với nhau.
Mọi thứ bỗng nhiên như một thước phim quay chậm về một cuộc đời gần tròn ba mươi ba. Tôi đúc kết lại thành 5 từ khoá, gửi tặng đến bạn qua bài blog này:
Chấp nhận quá khứ.
Ôm ấp chính mình.
Ưu tiên kết nối.
Sống với hiện tại.
Di sản yêu thương.
Khoảng thời gian soi chiếu chính mình một cách chậm rãi, đã giúp tôi đưa ra cho mình một quyết định: tôi muốn sống một cuộc đời “yên tĩnh” - a quiet life. Có lẽ, đây chính là chương sách tiếp theo tôi muốn viết cho chính mình - một hành trình mà tôi khao khát được chia sẻ:
The quite life - slow, deep, whole.
Cuộc đời yên tĩnh - chậm rãi, sâu sắc, trọn vẹn.
Yên tĩnh đối với tôi không phải là rời xa những ồn ã, xô bồ; không phải buông bỏ những mưu cầu, mong mỏi; không phải tránh xa khỏi sự đời và lặng thinh như những thiền sư.
Yên tĩnh với tôi, chính là sự tĩnh mịch của tâm trí. Khi tôi chọn ngừng lại giữa những hối hả của deadline và chẳng chịt vướng mắc của những mỗi quan hệ, tôi ngồi trên một chiếc ghế vải ở một quán cafe vỉa hè, dưới tàn phượng vĩ xối xả trút những cơn mưa lá nhỏ xinh xoay tròn, tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và thở ra nhẹ nhàng chậm rãi. Tôi nghe thấy thanh âm của yên lặng, thanh âm của hiện tại: tôi ở đây, ngay tại khoảnh khắc này, với chính xác những gì đang diễn ra trong cơ hể tôi, tâm trí tôi và xung quanh tôi, khi tôi còn là một cơ thể ấm nóng bước đi trên đất mẹ. Đó chính là thanh âm yên tĩnh của cuộc đời mà tôi muốn sống.
Yên tĩnh đối với tôi là lắng nghe có chọn lọc những âm thành bên ngoài. Chọn lọc để nghe được những thanh âm khiến tâm trí tôi nhẹ nhàng và trái tim tôi ca hát. Chọn lọc lắng nghe hoặc giữ lại khoảng lặng cho chính mình, đủ để nghe thấy những tiếng nói bên trong và đủ để tiếp thêm cho mình dũng cảm khi cho phép trái tim dẫn lối.
Đó là một hành trình mới mở ra với một lối sống mới và một thái độ mới.
Hành trình tôi chọn bước đi, tôi không chắc sẽ đưa tôi đến đâu hay gặt hái được những gì. Đó đơn thuần là một cuộc hành trình khám phá về chính mình, về cuộc đời mình và cuộc đời lớn. Mà suy cho cùng, cuộc đời của mỗi chúng ta, chẳng phải cũng đều là những phen khám phá đó sao? Làm gì có con đường nào định sẵn để ta phải bước đi từng bước cho chính xác và vừa vặn, nhỉ? Chúng ta đều trên những hành trình của riêng mình. Và sẽ thật yên tâm và vững chãi khi biết rằng mình không hề đơn độc trên những hành trình, phải không?
Tôi không chắc những chia sẻ của mình sẽ đem lại cho bạn chính xác điều gì. Không phải thuần kiến thức hay bài học kỹ năng, cũng không phải những câu chuyện hớp hồn hay tuyên bố hùng hổ. Chỉ đơn thuần là cuộc đời yên tĩnh tôi theo đuổi cùng những đúc kết của tất cả những gì tôi cảm nghiệm thông qua việc tôi làm, điều tôi học, thứ tôi hiểu. Cảm nhận của mỗi chúng ta là tương đối và rất chủ quan, báu vật với người này có thể là giấy vụn với người kia. Vì vậy, tôi không muốn đưa ra những lời hứa, khi tôi biết chắc rằng tôi chẳng thể sống và cảm nghiệm thay bạn cuộc đời của chính bạn.
Nhưng có hai điều tôi chắc chắc.
Đó là: tôi luôn mong, trong mọi sáng tạo của mình bằng câu chữ, đó là chạm được vào một nốt nhạc nào đó trong tâm hồn bạn, để nó vang lên, và mời gọi những nốt nhạc khác hoà âm, cùng tạo nên một khúc ca về chính cuộc đời mà bạn sẽ sống.
Đó là: tôi muốn chia sẻ với bạn về cuộc thử nghiệm này, và tìm kiếm những tâm hồn đồng điệu - những người sẽ hiểu điều tôi nói, không phải kiểu giao tiếp của ngôn ngữ ta được học, mà là những vần điệu của trái tim chạm tới trái tim.
Thế nên, chiếc blog này ở đây là một chiếc cầu nối, chầm chậm, chầm chậm chạm tới và kết nối những trái tim có cùng nhịp đập, và gửi trao cho nhau những bài học cho những chặng đường đã qua, những chia sẻ đời thường để biết mình không đơn độc, hay chỉ đơn giản là một lời động viên để tiếp thêm dũng khí cho đôi chân tiếp tục bước.
Đó là câu chuyện của tôi và hành trình của tôi.
Vậy còn bạn? Hành trình của bạn là gì? Chặng đường bạn đang đi thế nào? Có điều gì trong trái tim bạn đang khát khao được lên tiếng?
Tôi luôn ở đây để lắng nghe và đón nhận.
Thương mến,
Anh Bùi.




