5 lý do vì sao tôi viết?
“Vì sao tôi viết và chia sẻ?”
Đây là câu hỏi không ít lần tôi tự hỏi chính mình. Bởi vì nhiều lúc, việc chia sẻ đối với tôi vẫn khó khăn vô cùng. Không phải bởi vì tôi không biết viết gì, mà bởi vì nỗi sợ của những việc sau đó: sợ không được đón nhận, sợ bị chỉ trích, và sợ vô nghĩa.
Đúng vậy. Nhiều lúc tôi thấy việc viết của mình vô nghĩa, theo cái cách bây giờ người ta gọi người viết là “người tạo nội dung”. Những người kinh doanh dựa trên nội dung thường bảo: tạo nội dung phải có mục đích rõ ràng, phải bán được sản phẩm dịch vụ, đó mới là nội dung hiệu quả. Thế rồi qua lăng kính ấy, tôi thấy những chia sẻ của tôi vô nghĩa: tôi chia sẻ những điều thật bình thường và quan trọng là tôi không kiếm ra tiền từ nội dung mình viết.
Tôi tự hỏi, thực sự phải có mục đích nào đó, để đạt được điều gì đó thì mới nên viết? Thật sự việc chia sẻ một điều gì đó sẽ là vô nghĩa nếu nó không xuất phát từ một mục đích cụ thể nào sao? Tôi nghĩ mãi và tìm cách giải bài toán về sự cân bằng của mục đích nào đó và sự chia sẻ thuần tuý. Rồi đến một ngày tôi nhận ra một điều rất đơn giản: chính tôi đang bị rập khuôn trong lăng kính ấy: lăng kính của kinh doanh nội dung. Và đó cũng chỉ là một lăng kính mà thôi.
Sẽ có lúc tôi chọn lăng kính ấy – tôi biết tôi cần phải như thế. Vì tôi vẫn có sách cần bán, có dự án cần nhiều người đón nhận, có dịch vụ cần người mua. Nhưng nếu tôi chỉ ép mình quay vần trong lăng kính đó, tôi đang tự giới hạn chính mình với những điều mình “nên” làm, thay vì những việc mình muốn làm và có thể làm.
Có thể với nhiều người, việc tôi viết không hiệu quả. Nhưng ngoài lăng kính ấy ra, việc viết và chia sẻ những điều mình viết mang nhiều ý nghĩa quan trọng hơn với tôi.
Tôi viết vì niềm hân hoan được viết và chia sẻ về cuộc sống
Nhiều người hỏi “sao tôi có thể viết nhiều đến thế”, hay những lời bình luận như “sao viết nhiều thế ai mà đọc hết được.”. Đã có lúc những điều này khiến tôi nản lòng chùn bước. Nhưng rồi tôi nhận ra, tôi đã đặt trọng tâm ở sai thời điểm: tôi chú tâm vào những nỗi sợ ở khoảnh khắc những điều tôi viết được đọc và được bình luận mà quên mất niềm hân hoan thật sự lại ở ngay tại giây phút tôi viết.
Cảm giác được để toàn bộ con người mình tuôn chảy trong câu chữ thật sự rất sống động: các giác quan, đa chiều không gian, thời gian, suy nghĩ, cảm xúc. Tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc khi mình có thể viết ra những trải nghiệm của bản thân trong những khoảnh khắc bình thường của đời sống hay cả những chiêm nghiệm sâu sắc về bản thân và cuộc đời.
Viết với tôi là một lối sống – là cách tôi ghi lại cuộc sống, ghi lại nội tâm, là cách tôi nhìn đời, nhìn người, nhìn mình. Thế nên, với tôi, được viết, được chia sẻ, được ai đó đọc được và cảm được những chia sẻ của mình, là một đặc ân trong cuộc sống.
2. Tôi viết để “giải phóng tâm trí”, để là mình và để đón nhận cuộc sống.
Những năm qua tôi viết rất nhiều, nhật ký trên giấy có, trên digital cũng có. Mỗi lúc thấy lòng ngổn ngang nhiều suy nghĩ, lo lắng, tôi lại tìm tới trang viết. Viết trở thành cách để tôi gỡ rối lòng mình và tạo thêm khoảng trống trong tâm trí.
Tôi viết mỗi ngày nhưng không phải dạng nhật ký ghi lại những sự kiện đã diễn ra hay những suy nghĩ và cảm xúc theo logic. Tôi viết tự do: viết không ngừng nghỉ một giây phút nào, chẳng màng đến dấu câu ngữ pháp chính tả, chẳng mảng chủ đề mình đang viết và có thể nhảy chủ đề bất cứ lúc nào. Viết chỉ để những suy nghĩ cảm xúc trong tôi được tự do tuôn chảy qua ngòi bút hay bàn phím. Viết lúc này để vượt qua những hàng rào phòng vệ của tâm trí. Viết lúc này là tôi thực sự được là chính tôi, chân nguyên và bất toàn.
Chỉ khi tôi cho phép mình được là mình, chân nguyên và bất toàn, và khi tâm trí tôi được có thêm khoảng trống, tôi mới có thể cởi mở để đón nhận thêm cuộc sống với tất cả những gì nó mang theo. Và khi ấy, tôi sẵn sàng chi sẻ những điều tôi đã nhận ra trong hành trình viết của riêng mình để truyền cảm hứng về lối sống chân nguyên và ôm ấp sự bất toàn.
3. Tôi viết để giải toả cảm xúc, gọi tên cảm xúc, hiểu và thương chính con người phía sau những cảm xúc
Có những người thích tâm sự với bạn bè, người thân. Còn tôi, tôi chọn tâm sự với trang viết. Ở đó, tôi chắc chắn mình được an toàn và không bao giờ bị phán xét. Có những ngày tôi vừa viết vừa khóc như mưa rào ngày bão. Tôi viết để khóc và khóc để cho mình được thám hiểm sâu hơn vào những vùng sâu thẳm được giấu kín trong tâm trí.
Viết cho cảm xúc, chân thật, không phán xét. Viết để phá bỏ những gông cùm xiềng xích đã giam giữ và giấu kín cảm xúc bấy lâu nay. Viết để biết về cảm xúc, gọi tên cảm xúc, hiểu cảm xúc đang đem đến cho mình thông điệp gì, để từ đó hiểu mình hơn, thương mình hơn.
Sau khi tôi đã học được cách thấu hiểu và làm bạn với phần phán xét trong tôi, việc viết càng trở nên dễ dàng hơn khi tôi có thể là một chiếc bình chưa an toàn để cho rất nhiều, rất nhiều những cảm xúc và suy nghĩ đen tối trong tôi được có không gian để trút ra.
Viết lúc này thật sự như được gặp tri kỷ.
4. Tôi viết để trở thành người quan sát và hiểu chính mình
Trong mỗi lần viết tự do, để tâm trí và cảm xúc được tuôn chảy, tới một thời điểm tôi nhận ra mình trở thành người quan sát – mình không còn là nhân vật trong những câu chuyện quẩn quanh ấy nữa, mình không còn bị ám ảnh bởi những suy tư hay cảm xúc ấy nữa. Tôi đã có thể thoát khỏi câu chuyện mà chính mình đang tự huyễn hoặc mình. Lúc ấy, tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng, tâm mình thảnh thơi.
Trong quá trình viết ngày qua ngày, tôi trở thành người quan sát theo cái cách rằng mình sẽ nhận ra những chủ đề luôn lặp lại: vòng lặp của suy nghĩ, cảm xúc, niềm tin. Giống như một con hamster vẫn chạy miệt mài, ngỡ mình đang chạy trên đường dài và thấy mệt mỏi, bỗng một ngày nhận ra thì ra chính nó đang tự chạy trong một bánh xe quay tròn, vô ích. Nhận diện được những khuôn mẫu (pattern) của bản thân, lúc này, tôi có thể tự đặt cho mình câu hỏi “Tại sao?” để thách thức chính những niềm tin cũ và những vòng lặp của hành vi, suy nghĩ và cảm xúc. Chỉ khi có thể thách thức chính những điều này, tôi mới có thể phá vỡ chúng và đi tìm những niềm tin mới và cách sống mới phù hợp với chính mình của hiện tại.
5. Tôi viết để vỗ về chính mình
Có nhiều lúc tôi kiệt sức đến nỗi chẳng muốn làm gì, chẳng thể nghĩ gì. Đó là những lúc “đến việc thở cũng làm ta lao lực”. Khi ấy, tôi viết cho chính mình những lá thư hay chỉ đơn giản là vài dòng ghi nhận khó khăn mà tôi đang trải qua, sự mệt nhọc của việc sống, và nhắn nhủ mình vài lời yêu thương mà mình cần nghe được. Điều này có thể được diễn ra khi tôi học được cách hiểu và thương chính mình, đặc biệt trong những lúc mình khó khăn nhất, xấu xí nhất, không hoàn hảo nhất.
Với tất cả những điều tôi nhận ra sau những trang viết, tôi thấy chúng xứng đáng được chia sẻ. Việc viết và những chiêm nghiệm trong hành trình viết đã thật sự giúp tôi thay đổi – trở thành phiên bản tốt hơn mà tôi muốn trở thành. Thế nên, tôi muốn chia sẻ những điều mình đã học được cho những người cần và truyền cảm hứng để mọi người viết cho chính mình nhiều hơn.
Thông qua viết, tôi mong muốn lan toả lối sống chân nguyên và ôm ấp sự bất toàn, về việc quay vào bên trong để thấu hiểu chính mình và yêu thương chính mình, và cuối cùng, là về sự dũng cảm và nội lực để dám là mình và sống cuộc đời mà mình muốn.
Viết để tỉnh thức. Viết để sáng rõ: sáng rõ về chính mình, về tha nhân, và về cuộc đời.






