Hoài nghi, kỳ vọng và ý nghĩa thực sự của việc “là mình”
Hoài nghi và kỳ vọng sẽ luôn xuất hiện. Nhưng hãy nhớ tìm về mỏ neo bên trong chính bạn để hỏi: "Điều gì thực sự khiến trái tim ta khao khát và tâm hồn ta nhảy múa reo vui?"
Đã có lúc tôi đánh mất niềm tin vào những câu chữ của chính mình. Bởi vì, những ngôn từ tuôn chảy từ trái tim tôi, dường như đều mất hút vào thinh không.
Việc mong cầu một hồi đáp từ một tâm hồn đồng điệu, để biết rằng rằng “tôi được nhìn thấy, tôi không hề đơn độc” khiến tôi thất vọng khi không được như ý. Thì ra chính tôi, một tác giả luôn viết rằng “bạn không hề đơn độc", cũng chính là người cần được nghe điều đó hơn ai hết - một nhu cầu rất cơ bản.
Vì tôi cũng chỉ là con người, cũng có lúc hoài nghi về hành trình của chính mình, cũng có lúc lung lay vì những điều mình chọn, và cũng có những lúc quay quắt trong nỗi cô đơn rằng chỉ có một mình lặng lẽ bước đi trên hành trình này - hành trình của sự chân nguyên.
Tôi hay so sánh bản thân với người khác, so sánh cân đo cách viết của mình với người khác. Rồi tôi hoài nghi: liệu rằng cách mình viết có phải cách hiệu quả nhất không? Nếu cách viết của tôi khác đi, nếu nó đi thẳng vào nỗi bận tâm nào đó, giải quyết một vấn đề nào đó, với những gạch đầu dòng rõ ràng gãy gọn, giọng ăn khẳng định thuyết phục, thì có lẽ, sẽ dễ dàng được đón nhận hơn chăng? Đó là một cạm bẫy của sự tối ưu hoá và kỳ vọng hoàn hảo cho mọi thứ mình làm.
Nhiều lúc tôi bị bủa vây bởi thứ áp lực “kiếm tiền từ nội dung”. Nếu như những gì tôi viết ra không được yêu thích thì sao? Nếu như tôi không thể nuôi sống chính mình bằng viết lách thì sao? Nếu như những nỗi lo cơm áo gạo tiền của cuộc sống này cứ thế nuốt chửng lấy tôi thì sao? Và nếu như, nếu như một ngày nào đó, tôi thật sự đánh mất niềm tin cho chính mình và thứ hạnh phúc giản đơn khi được tỏ bày bằng câu chữ, vì không thể khoả lấp những kỳ vọng dành cho tôi, thì sao?
Những câu hỏi tôi tự đặt ra cho chính mình, tôi không có câu trả lời. Tôi thật sự không biết.
Duy chỉ có một điều tôi biết rất rõ:
Ngay lúc này, bên quán cafe vỉa hè bình dị, không máy lạnh, không phòng kính, tiếng piano du dương dưới nền trời bảng lảng xám trắng, quyện vào mùi cafe mới pha thơm lừng, tôi cay mũi xúc động nhận ra đây chính là thứ tôi muốn viết:
là cuộc đời - một cuộc đời dung dị, chậm rãi, vừa đủ trầm lắng và sâu sắc để cứ thế thấm dần vào trái tim của những người bạn đồng điệu với tôi.
là những khoảnh khắc tôi chạm đến những nỗi niềm mong manh sâu thẳm nhất trong trái tim mình và cứ thế để nó được cất lời thì thầm, réo rắt như suối nguồn trong trái tim tôi tuôn.
là những lúc tôi nghiền ngẫm cuộc đời như một chiếc phin cafe ôm giữ và chắt lọc tinh chất từ những hạt cafe quý giá, để có được thứ nước sánh mịn, đắng ngắt, mà có lẽ những người đã kênh qua đủ đắng cay trong đời sẽ thấm được hậu vị đậm đà của nó.
Cuộc đời với tôi là những bài học. Nhưng những bài học ấy không phải những gạch đầu dòng. Càng không phải là một bài kết luận dựa trên góc nhìn của riêng tôi.
Tôi không muốn viết về tôi. Tôi muốn viết về chúng ta với tôi là một phần của nó. Tôi muốn trải ra hành trình của mình, cách thức tôi đang sống - để gợi lên trong bạn những cảm hứng, những ý tưởng cho hành trình của riêng mình, và quan trọng hơn hết thảy: để kết nối với những kẻ du hành cuộc đời có tâm hồn đồng điệu.
Và trong tôi, có một cô bé mơ mộng và một chú chim hoạ mi hay hót. Đôi bạn rảo bước trên thảo nguyên xanh rờn lộng gió, nhất quyết chỉ rong ruổi trên những vạt cỏ chưa rõ đường đi - chỉ nghe theo điều khiến trái tim đôi bạn reo vui và cất vang tiếng hát. Còn tôi, vẫn là yêu thích sự lãng mạn thẩn thơ, vẫn là yêu thích sự cứng đầu của cô bé ấy, nên tôi muốn bảo vệ thảo nguyên xanh và khoảng trời trong trẻo cho em. Tôi vẫn giữ lại cho mình một chút hy vọng len lỏi, rằng những tâm hồn đồng điệu, chắc chắn sẽ tìm thấy nhau, nơi thảo nguyên xanh rờn lộng gió.
Thật kỳ lạ khi một nhà trị liệu và một giảng viên về tỉnh thức lại bộc lộ những mong manh và bấp bênh thế này. Thế nhưng, với trang viết, tôi chỉ là tôi thôi.
Natalie Goldberg - tác giả yêu thích của tôi từng nói: được viết là được sống cuộc đời lần thứ hai. Đối với tôi, cũng chính là như thế. Khi viết, tôi được ngắm nghía và nghiền ngẫm cuộc đời của mình một lần nữa, chắt lọc và lưu giữ nó bằng cả trải tim. Đó là cách giúp tôi thấy mình đủ đầy và trọn vẹn.
Với câu chữ, tôi là tất cả, tôi có thể là bất cứ điều gì, những đồng thời tôi cũng không là ai cả. Bỏ xuống những nhãn dán, danh hiệu, kỳ vọng, tôi chỉ là tôi - một sinh vật đang sống và cảm nghiệm cuộc sống bằng cả cơ thể và trái tim. Tôi dang rộng cánh tay để cho dòng chảy cuộc sống được tuôn trào qua chính tôi, và qua con chữ mà tôi có thể thốt lên được bằng trái tim của mình.
Những hoài nghi và kỳ vọng của mình, tôi biết mình vẫn sẽ phải đối mặt và đi tìm câu trả lời. Nhưng tìm về chính mình để biết điều mình thật sự khao khát phía sau tất thảy những mong cầu hiện hữu, luôn là cách để tôi đi qua những dập dìu bão giông, và tìm thấy câu trả lời khiến trái tim mình reo vui. Đó là mỏ neo trong tôi.
Với tôi, “được là mình chân nguyên” sẽ luôn là mỏ neo để tôi tìm về và xác tín với chính mình về những lựa chọn và niềm tin trong cuộc đời.
The Journey này, chính là mỏ neo của tôi.
Còn bạn thì sao?
Có khi nào bạn cảm thấy dường như mình đang đi ngược hướng với những dòng chảy chính chuyên mà đại đa số đang theo đuổi không?
Có khi nào bạn hoài nghi về những niềm tin và lựa chọn của riêng mình không?
Bạn đã đối diện và đi qua những hoài nghi ấy thế nào?
Tôi rất muốn được nghe về câu chuyện của bạn.
Thương mến,




