Làm lành với quá khứ
[...] bỗng nhiên, những thứ tưởng chừng đã là con dao cứa sâu vào tâm khảm, bỗng nhiên là một làn nhang trầm: khẽ chạm vào ta, nhưng không còn khiến ta đau đớn, mà mơn man một cảm giác ấm áp lạ lùng.
Tôi ghé một quán ăn quen thuộc. Sàng củ nén phơi dưới nắng vàng, lon ton những hạt trắng hạt xanh. Nụ cười đón tiếp của chủ quán ngỡ người bạn thân tình. Mùi nhang trầm hương nồng nàn quyện đặc trong làn không khí khô ráp Sài Gòn ngày cuối năm. Bỗng trong tôi sống động ký ức của những ngày xưa cũ, ngày Tết. Một vùng quê Bắc Bộ đơn sơ, chiếc cổng làng trên con đường nhỏ đôi bên những cánh đồng lúa dập dờn, những chiếc áo bông sờn chỉ bạc màu khoác trên mình đám trẻ con mặt nút nẻ, miệng cười toe. Và nụ cười móm mém của ông.
Tôi thấy nhớ quê hương da diết - cái sự da diết ấy như dâng tràn lên mũi, cay nồng nơi khoé mắt, cái sự da diết mà tôi đã từng cảm nghiệm hàng năm, kể từ ngày thơ bé bị buộc phải rời vùng quê ấy, theo bố mẹ vào Sài Thành nhập cư.
Tôi nhận ra nguồn cội của mình, cách thức cái da diết ấy khoét một khoảng trống trong lòng tôi mà dù tìm ở đâu tôi cũng chẳng thể lấp đầy. Tôi đã thèm khát thân tình biết bao, thèm khát xiết bao một ngôi làng cùng những gương mặt thân quen mà tôi có thể nương tựa và trông cạy.
Đã có lúc tôi khép chặt lại cái khao khát ấy. Đã có lúc tôi cố gắng trốn chạy cái khao khát ấy, căm ghét nó, oán trách nó. Bởi nó chỉ khiến trái tim và khoé mắt tôi nhức nhối một sự thật rằng tôi thật sự đã bị bứt rễ khỏi vùng đất ấy, khỏi mảnh đát chôn nhau cắt rốn mà với tôi đã là một nguồn dưỡng nuôi ngọt ngào.
Nhưng bay giờ, tôi nhận ra nguồn cội của mình, nhận ra cách thức cái khoảng trống ấy đã định hình cách tôi thiết lập những mối thân tình, tìm đến những điều căn bản, yêu thay những điều giản dị, và trân trọng những gắn kết trong đời, vì “biết đâu, lần này có thể là lần cuối”.
Khi người ta có thể làm lành với quá khứ, bỗng nhiên, những thứ tưởng chừng đã là con dao cứa sâu vào tâm khảm, bỗng nhiên là một làn nhang trầm: khẽ chạm vào ta, vào từng làn da thớ thịt, đánh thức tất cả những ký ức được lưu giữ trên cơ thể này. Nhưng chúng đã không còn khiến ta đau đớn nữa, mà mơn man một cảm giác ấm áp và mến thương lạ lùng.
Tôi biết ơn vì mình được sinh ra ở một vùng quê, là con của những người nôn dân tay lấm chân bùn, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Cuộc sống của những người tôi thương, không mấy dễ dàng. Tôi đã phải xa họ vì những điều “không dễ dàng” này. Nhưng nhờ thế tôi thêm thương họ, thêm trân trọng họ. Nhờ thế mà trái tim tôi rộng lớn, bao chứa và kết nối với những mảnh đời “chẳng mấy dễ dàng”.
Ở vùng quê đó, những giá trị truyền thống cổ xưa vẫn thoang thoảng như mùi nhang trầm: ấm áp, thảo thơm, và chỉ khi biết trân trọng, ta mới có thể nhìn thấy.
Và bạn của tôi, tôi mong, bạn cũng sẽ làm lành với quá khứ, dù có cần bao nhiêu thời gian đi nữa. Để những ký ức cũ xưa không còn là những cơn ác mộng, mà sẽ là những làn khói trầm hương - ấm áp và thân tình ôm ấp bạn, vỗ về bạn, như đứa trẻ khi ấy đã luôn được nâng niu trong cánh võng lời ru.
Kiên nhẫn nhé.
Chỉ cần thêm một chút thời gian, một trái tim dũng cảm, và một tấm lòng sẵn sàng, yêu thương và chữa lành là điều có thể.
Thương mến,
Anh Bùi.



