Sống theo nhịp điệu tự nhiên của đất trời
Ta sẽ sống theo dòng chảy, sống trong dòng chảy, và sống trên dòng chảy. Giống như con sóng, bị cơn bão giày xéo nhưng không bao giờ thôi là sóng; thuộc về đại dương, nhưng không phải là đại dương.
Mấy hôm nay Sài Gòn se lạnh. Thật thích.
Cây bồ đề trước mặt tôi xanh non những chiếc lá mới thay, reo vui cùng làn gió. Những phiến lá to bản, thon dài, dập dờn trong làn gió vội vã lướt qua. Tôi tưởng như mình nhìn thấy những nốt nhạc bay ra từ tán lá. Bởi gió như phù phép chúng thành những ngón tay duyên dáng, điệu nghệ lướt trên phím dương cần. Du dương réo rắt.
Đã lâu rồi cảm giác thư thái tĩnh lặng này mới lại quay lại với tôi. Và vì thế, cũng đã lâu rồi tôi mới có thể ngồi xuống và viết thư cho bạn.
Sớm nay, trong một thời thiền, ánh sáng trắng mượt mà cuộn xoá êm dịu trước mắt tôi.
“Sống theo nhịp điệu tự nhiên của đất trời” - một lời thì thầm khẽ vang lên trong tôi.
Và tôi nhận ra, như thể những điều này đã được nấu ủ trong tôi bấy lâu, tới ngay khoảnh khắc này bỗng nhiên sống dậy, ráp nối những điều đã được thu nhặt bấy lâu. Như những mảnh ghép bỗng thành hình.
Chúng ta là một phần của tự nhiên, của vũ trụ huyền bí màu nhiệm này. Lắng nghe nhịp điệu tự nhiên của chính mình, sống theo nhịp điệu ấy, chính là sống theo nhịp của đất trời. Mà sống theo nhịp điệu tự nhiên của đất trời, ta sẽ sống theo dòng chảy, sống trong dòng chảy, và sống trên dòng chảy. Giống như con sóng, bị cơn bão giày xéo nhưng không bao giờ thôi là con sóng; thuộc về đại dương, nhưng không phải là đại dương.
Nhận thức mới mẻ này như khiến tôi được buông bỏ một gánh nặng - một nỗ lực kìm giữ mọi thứ, cố sống như một đường thẳng. Nhưng căng quá. Bí bách quá. Cứng đơ quá. Tôi không thể chịu được.
Tôi muốn cuộc đời mình là một đường hình sin xác định đến vô cục;
muốn là những con sóng nhấp nhô về bất tận;
muốn sống theo nhịp điệu tự nhiên của đất trời.
Thật ra, điều này tôi đã có lần cảm nghiệm, nhưng không rõ ràng thấu đáo. Nên tôi đã chẳng dám cho phép chính mình được sống như thế.
Nhưng có vẻ lần này sẽ khác - một búp hoa đã nở, trong bình yên và toả rạng. Không rực rỡ sáng ngời khiến ai đó phải ngước nhìn. Nhưng đủ đủ an tĩnh, đủ sánh mịn cái không khí lấp lánh xung quanh, đủ dày dặn và đậm chất, để cõi lòng người được mỉm cười định tĩnh và khẽ ngả mũ nghiêng đầu, cúi mình, chào CUỘC SỐNG.
Nhịp đất trời.
Tôi tĩnh lặng, hít những hơi thật sâu và thở ra thật chậm. Tôi không biết chắc sẽ làm gì để nối nhịp trời đất. Không chắc sẽ làm gì để sống với những nhịp điệu mới mẻ này. Nhưng tôi muốn khắc ghi cảm nghiệm này vào cơ thể, vào tâm trí, và những tầng bậc sâu thẳm của tâm khảm tôi.
Tôi muốn ghi nhớ để luôn nhắc nhở và cho phép mình sống như thế: thanh tĩnh như một nhành tre mảnh mai trong gió, như đoá sen trắng khẽ chạm giọt nắng của đất trời.
Chẳng phải mọi điều chúng ta làm trong cuộc đời này, đều là những thử nghiệm đó sao? Chẳng phải những thử và sai đó chính là cuộc sống đó sao?
Nhưng chúng cũng chỉ là những chất liệu để dệt nên tấm thảm hoa rực rỡ của cuộc đời mà thôi.
Chúng không định nghĩa ta.
Mà chính ta là người sở hữu chất liệu và sử dụng chất liệu để may vá cuộc đời theo ánh sáng ta hướng tới, theo nhịp của đất trời.
Ta là tất cả.
Và ta cũng không là gì cả.
Ta chỉ là ta, của khoảnh khắc hiện tại.
This is the life of the moment.
Live it.
Thương mến,
Anh Bùi.



